"Thật... thật đáng sợ... Hắn... Hắn thật sự là con người sao?" Thang Tu nói mà đầu lưỡi run run, có chút sợ hãi, lúc đầu y còn muốn khiêu khích Tần Vũ, nhưng đối phương lại không để ý tới y. Thang Tu vốn tưởng rằng Tần Vũ sợ y, cho nên không dám biểu thị bất mãn, nhưng bây giờ nghĩ lại, đối phương quả thực là khinh thường tỏ thái độ với y.
Giống như con bọ đang khiêu khích một con khủng long, và con khủng long thậm chí không biết đến sự xuất hiện của con bọ.
Tần Vũ im lặng, đánh chết xác ướp này trong mắt người khác nhìn thì rất kinh ngạc, nhưng bản thân Tần Vũ lại không cảm thấy có gì đặc biệt, dù sao anh cũng đã giết rất nhiều quái vật còn cường đại hơn nhiều.
Thân hình Tần Vũ nhoáng lên một cái, nhấc bổng Vương Phượng, Vương Tuyên và những người khác, mang bọn họ rời khỏi khu vực bị khí độc màu đen bao phủ, nếu không bọn họ sẽ bị thiêu khô nước và máu trong cơ thể, từ đó trở thành xác ướp.
"Tần. . . Tần huynh đệ. . . " Đoạn Tân Văn có chút không nói nên lời, lúc đầu anh ta lôi kéo Tần Vũ là bởi vì thấy Tần Vũ còn trẻ lại cô độc, không đành lòng để Tần Vũ một mình chết ở chốn di tích nguy hiểm này, cho nên muốn giúp Tần Vũ một tay, không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy.