“Bộp!”
Đột nhiên một viên gạch từ đâu rơi xuống gần chỗ Phùng Tử Kiệt, Phùng Tử Kiệt giật mình, lần này thanh âm đủ to để đánh động con thây ma, nó xông đến chỗ Phùng Tử Kiệt, quá sợ hãi cậu bé quên luôn cả việc che giấu khí tức, con thây ma vồ tới, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phùng Tử Kiệt lăn người né tránh cú vồ tới của Thây Ma.
Lăn lộn, bật cao, bắn mình, né tránh, di chuyển là những động tác Tần Vũ dạy Phùng Tử Kiệt nhiều nhất chứ không phải là những đòn thế công kích.
“Gừ!”
Con thây ma lúc này có vẻ giận dữ vì đã vồ hụt, nó gầm gừ một tiếng rồi lại xông tới Phùng Tử Kiệt… Trong con hẻm khá chật hẹp, Phùng Tử Kiệt vất vả né tránh công kích của con thây ma, đột nhiên hai mắt của con thây ma chớp đỏ, móng vuốt trên tay của nó dài ra như mười thanh kiếm, cùng lúc chém về phía Phùng Tử Kiệt, lúc này cậu bé đang thở hổn hển mồ hôi ướt đầm đìa, tuy đã là người tiến hóa cấp hai nhưng thể chất của cậu bé mới hơn gấp 18 lần thể chất người bình thường không hơn kém nhiều với con thây ma này. Phùng Tử Kiệt bị chém trúng hơn năm nhát, máu chảy xối xả thấm đẫm quần áo, trong đầu cậu bé chỉ toàn những suy nghĩ oán trách bản thân vô dụng.