Địch Cảnh vừa sợ vừa giận, mà lúc này Tần Vũ đạp chân lên những bậc thang lửa nhảy vọt về phía nó, trường thương mãnh liệt đâm ra, giống như một đạo ánh sáng.
Địch Cảnh cắn răng, vài luồng cát mịn kéo nó lên, giúp cho nó đứng vững trên không trung, lúc này trường thương đã đâm tới, trên nắm tay của Địch Cảnh bao bọc bởi cát mịn bắt lấy mũi trường thương của Tần Vũ.
"Oành!"
Địch Cảnh cảm giác cả cánh tay dường như muốn đứt gãy ra, cho dù có Vòng Cự Lực hỗ trợ lực lượng của nó cũng không bằng Tần Vũ!
Địch Cảnh bị đánh bay ngược ra ngoài, Tần Vũ không cho Địch Cảnh chút cơ hội thở dốc nào, tay phải ngửa lên hình thành một ngọn roi lửa quấn quanh người Địch Cảnh.