"Thằng ranh này, còn dám bật tôm bật tép, cảm thấy chán sống rồi phải không?" Thân phận của thiếu tá Giả Hiên trong mắt người bình thường rất đáng chú ý và tôn trọng, nhưng so với những tướng quân và quan viên ở đây thì còn lâu mới với tới được, người chế giễu Giả Hiên lúc trước bị Giả Hiên nói móc ngoáy, nên tức giận xù lông, lạnh lùng nhìn Giả Hiên với vẻ mặt âm trầm, Giả Hiên đột nhiên cảm thấy mình như đang bị một con rắn độc nhắm vào, mồ hôi lạnh vô thức túa ra trên trán.
"Đủ rồi!" Lông mày Trịnh Uyên khẽ cau lại, y liếc mắt nhìn người đàn ông âm trầm.
Người đàn ông âm trầm khịt mũi lạnh lùng rồi ngồi trở lại chỗ ngồi: "Được, ông đây sẽ chờ xem kẻ đó có thực sự mạnh mẽ như tên xấc xược kia kể hay không."
Giả Hiên vẫn còn khá tức giận, nhưng biết thân biết phận không dám nói thêm gì nữa, mặc dù người đàn ông âm trầm này không nằm trong số các tướng lĩnh, chỉ đứng trong hàng ngũ quản lý nội sự của Kim Lăng Thành, nhưng thể chất cũng đã gấp hơn trăm lần, nổi tiếng xấu tính, Giả Hiên không dám động đến gã, nếu không bị gã nhắm tới sợ rằng đến Phí tướng quân cũng không bảo vệ được cho anh ta.
Đối với câu chuyện mà Giả Hiên vừa kể, Trịnh Uyên cũng cho rằng Giả Hiên đã phán đoán sai, y cũng cảm thấy đó có thể là một dị thú rất mạnh, nhưng không thể đạt đến bán Lãnh Chúa, Trịnh Uyên có hiểu biết sâu sắc về dị thú cấp bán Lãnh Chúa và Lãnh Chúa, ngay cả y cũng phải dùng mọi thủ đoạn để đánh bại và giết chết ngay lập tức một dị thú cấp bán Lãnh Chúa, nhưng Phí Tu đã tin tưởng Giả Hiên thì y cũng không tiện vạch trần sự thật.