Nói rồi, gã nhìn Tần Vũ, nói lớn giọng: "Nghe thằng ranh Giả Hiên nói một mình ngươi giết chết được một con dị thú cấp bán Lãnh Chúa, đương nhiên ông đây không thể tin."
"Thì sao? Ông tin hay không thì có quan trọng gì, liên quan gì tới tôi?" Vẻ mặt Tần Vũ vô cảm, nói dứt lời cũng không thèm nhìn người đàn ông âm trầm này nữa.
"Mày... mày." Người đàn ông âm trầm vô cùng tức giận, vẻ mặt Tần Vũ không hề biến sắc khi bị gã khiêu khích, sự khinh miệt của đối phương như tràn ngập cả đại sảnh.
Trịnh Uyên nhìn cảnh này thì không muốn ngăn cản, mà ngược lại vòng tay ôm lấy một người phụ nữ xinh đẹp, để cô ta ngồi trên đùi mình, nhỏ giọng cười cợt trêu đùa mỹ nữ, dường như không để ý đến chuyện xảy ra phía bên dưới.
Nếu không phải vì kiếm chế, vừa rồi khi ánh mắt Tần Vũ xem thường y, y đã muốn đích thân tấn công Tần Vũ, tính tình của Trịnh Uyên cũng không được tốt cho lắm.