Ánh mắt Tần Vũ chập chờn lạnh lẽo, đối mặt với ánh mắt đó và sự chất vấn của Tần Vũ, Trịnh Uyên chỉ tay vào thi thể của con vượn biến dị khổng lồ màu tím với vẻ mặt như thường rồi nói: "Thi thể này có vấn đề. "
Tần Vũ lạnh lùng nói: "Ý của Trịnh thủ lĩnh là sao mời nói rõ, phải chăng là chê thi thể này không đạt cấp bán Lãnh Chúa chỉ là dị thú cấp Vương bình thường?"
Trịnh Uyên mỉm cười lắc đầu: "Đương nhiên không phải, con quái vật mà Tần huynh đệ giết chết quả thực đã được coi như dị thú cấp bán Lãnh Chúa, nhưng thi thể này đã khô cạn, toàn bộ máu đã bị rút sạch, trở thành một cái thây khô, giá trị đã giảm đi rất nhiều, cho nên ta mới nói là không đủ để đổi lấy một lượng lớn kim loại quý hiếm."
Sau khi nghe xong lời nói của Trịnh Uyên, tất cả mọi người đều thầm phào, mặc dù không biết tại sao Trịnh Uyên chèn ép Tần Vũ như vậy, nhưng bọn họ không muốn gây thù chuốc oán với Tần Vũ, thật là một lựa chọn không khôn ngoan khi thêm thù bớt bạn, hơn nữa còn là một kẻ thù mạnh mẽ.
Cũng có người cảm thấy khá vui vẻ, cảm thấy cách làm của Trịnh Uyên không sai, rất chuẩn, đủ độc đoán, biết chèo kéo thêm lợi ích!