Xích Hàn Đồng kêu lên: "Hầm mỏ này thật tuyệt, rõ ràng bên ngoài nhìn không lớn, nhưng bên trong rộng rãi thông thoáng, theo những gì anh nói, hầm mỏ này hiện nay đã khai thác đến tầng thứ 6 tính theo độ sâu, dù là ở tầng đầu tiên lượng khoáng sản có thể khai thác nông thế này cũng đã rất đáng giá!"
Trịnh Tinh mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên hầm mỏ này có thể nói là bảo vật vô giá dù ở Tận Thế hay thời hòa bình, trữ lượng khoáng sản chứa đến nay tạm tính trong 6 tầng không chỉ đủ để Kim Lăng Thành chúng ta tiêu thụ, mà còn dư thừa để bán ra bên ngoài, ước chừng khai thác hơn trăm năm tuổi mới hết trữ lượng của 6 tầng này."
Trịnh Tinh nói không hề cường điệu, Tần Vũ biết Kim Lăng Thành về sau này vẫn còn tồn tại hầm mỏ đến hơn trăm năm, hầm mỏ này nói là mỏ vàng mỏ bạc còn kém!
Trên đường đi, rất nhiều thợ mỏ chào hỏi Trịnh Tinh, Trịnh Tinh lần lượt đáp lời, bọn họ đâu biết rằng không bao lâu nữa Trịnh Tinh sẽ trở tân thủ lĩnh của Kim Lăng Thành này, và sẽ mãi xa cách như người ở hai thế giới.
"Những thợ mỏ cấp thấp này đang làm việc quá sức của họ, khi tôi trở thành thủ lĩnh, tôi nhất định phải cải thiện cuộc sống của họ." Trịnh Tinh có chút xúc động, mấy tháng nay anh ta làm việc trong hầm mỏ, môi trường tăm tối lạnh lẽo nhưng vẫn còn hơi ấm của tình người, hiểu được những khó khăn vất vả để sinh tồn của những người này, Trịnh Tinh rất muốn giúp đỡ.