Hai vị quán chủ nghe vậy, nhất thời rùng mình, sắc mặt nghiêm túc chắp tay: “Tuân lệnh các chủ!”
Thiên Cơ lão nhân lại ngẩng đầu nhìn sấm chớp trên trời: “Lão phu thật sự hi vọng hắn có thể trưởng thành, đến khi đó sẽ giống như đạo lôi đình kia, chém mở bầu trời tối tăm này, làm sáng tỏ tất cả, hoàn thành ý nguyện của Huyết Nhai Đao Quân.”
Thiên Cương quán chủ cũng ngước mắt nhìn bầu trời, lại than thở với vẻ lo lắng: “Trận chiến này đúng là một đạo kinh lôi, chắc chắn sẽ làm thế nhân chấn động, làm thiên hạ rung chuyển. Nhưng mà ta lo lắng là hắn sẽ bước theo gót chân của Huyết Nhai.”
“Ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi.” Địa Sát quán chủ cười nhạo một tiếng: “Lẽ nào ngươi quên Tần Mộc Ca? Tần Mộc Ca của hai năm trước đã mạnh đến mức tiếp cận với Huyết Nhai. Nếu như nàng còn sống, vậy có thế lực nào ở phàm thế này có thể động đến Sở Hi Thanh? Bọn họ phải trả giá đắt như thế nào mới có thể làm được? Từ khi là đám thần linh và Vũ Trùng kia…”