Tần Phụng Tiên hơi nhướng mày, chắp tay sau lưng nhìn bóng người trong cửa sổ: “Nhan, ngươi không muốn gặp ta cũng được. Nhưng hiện giờ ta muốn dùng Quy Nhất Nguyên Chung trong tay ngươi. Ngươi mau chóng đưa vật này xuống chân núi, giao cho người của ta. Việc này quan hệ rất lớn, không được chậm trễ.”
Tần Tịch Nhan nghe vậy thì sững sờ, sau đó liền nắm chặt Quy Nhất Nguyên Chung trong tay áo.
Trong mắt Tần Tịch Nhan toát ra vẻ cảnh giác: “Ngươi muốn Quy Nhất Nguyên Chung làm gì? Thứ này là do chư vị tộc lão tặng cho ta, quy cho ta sử dụng.”
Tần Phụng Tiên mỉm cười, giọng nói rất dịu dàng: “Không phải lấy Quy Nhất Nguyên Chung của ngươi, chỉ là lão tổ gặp phải một kẻ địch rất mạnh, cần mượn lực lượng của thứ này để đối địch, dùng xong sẽ trả lại cho ngươi.”