“… Công chúa điện hạ, tuy rằng lời đồn thông gia trong Băng Thành đã hết, nhưng điện hạ thật sự có thể yên tâm sao? Nửa năm qua, thành chủ của các ngươi không hề tỏ thái độ gì với lời đồn và nghị luận thông gia này, với lại đến nay vẫn chưa lập thiếu thành chủ, có thể thấy thành chủ chưa chắc đã không có tâm tư khác.”
“Sau này nàng thật sự giao Cực Đông Băng Thành vào tay thiếu thành chủ sao? Cái này chỉ sợ là chưa chắc. Phải biết điện hạ và thiếu thành chủ có chung một dòng máu, mà nàng thì khác, nàng không phải người của Trưởng Tôn gia.”
“Lui lại một bước, Cực Đông Băng Thành muốn ngạo nghễ Thần Châu, thì cũng không thể thiếu huyết mạch Thần Âm, không thể thiếu thần khí Thái Sơ Băng Luân! Bằng không một khi thành chủ hết thọ, các ngươi nên làm thế nào?”
Cô gái yểu điệu dụ dỗ từng bước, nàng nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt của Trưởng Tôn Nhược Ly, không khỏi cười nói: “Công chúa điện hạ không cần lo nghĩ nhiều. Ta đã hứa hẹn với ngươi, ngày đại tế, công chúa điện hạ cũng có thể giám sát chúng ta. Nếu như chúng ta có hành vi gây rối, công chúa điện hạ có thể ra tay ngăn cản.”