Trưởng Tôn Nhược Ly lắc lắc đầu, ra vẻ xem thường: “Nàng quá ngu xuẩn, quả thực là não tàn, còn nói là phụng lệnh của mẫu hậu, nhất định phải đi theo Sở Hi Thanh. Nhưng rõ ràng là mẫu hậu đã mất lý trí trước khi tự phong ấn, loại mệnh lệnh hoang đường như vậy, há có thể nghe theo? Nhưng mà nàng chính là như vậy, luôn không thân với chúng ta, nên đừng hi vọng vào nàng làm gì.”
Nàng nhìn ra mọi người trong lều đều sinh ra ý thất vọng, bản thân nàng cũng không muốn nói đến đề tài này, tránh cho bại lộ việc bại trận và bị thương.
Trưởng Tôn Nhược Ly chợt đổi giọng: “Bên phía Sở Hi Thanh sao rồi? Hắn đến đâu rồi?”
Nhưng khi nàng vừa dứt lời, toàn bộ lều lại yên tĩnh như tờ.