“Bệ hạ độc ác vô tình với kẻ thù, lại yêu dân như con, bá đạo ở ngoài lại là vương ở trong, làm sao không đảm đương nổi chữ ‘Nhân’?”
Đỉnh Thương Sinh khẽ lắc đầu, trong mắt hiện ra một vệt ánh sáng lạnh lẽo: “Bệ hạ cũng chưa từng cướp đoạt tài sản của bách tính. Ngày xưa đúng là có một số thế gia ở Giang Nam bị hủy bởi quân tiên phong của bệ hạ, nhưng mà những người này đều là kẻ không biết sống chết, chống lại thiên mệnh, chống lại thiên uy của bệ hạ. Bệ hạ thu tài sản của họ, chia ruộng của bọn họ, há không phải thiên kinh địa nghĩa?”
“Sau khi cắt cứ mười châu, bệ hạ lại sửa lại luật pháp và thuế phú. Thế gia không đóng nổi thuế, bán thổ địa đi là được, sao lại nói là cướp? Còn về phần chính sách chia ruộng, Ngu tiên sinh chắc cũng phải biết chuyện thổ địa chính là tai họa lớn của các triều đại.”
“Từ thời Huyền Hoàng thủy đế đến nay, không biết đã có bao nhiêu triều đại bị hủy bởi tai họa này. Mỗi khi đến những năm cuối của triều đại, đều là kẻ giàu chiếm đoạt tất cả ruộng đất, kẻ nghèo còn không có mảnh đất để cắm dùi. Bách tính bị ép vào bước đường cùng, thậm chí không tiếc dấn thân vào ma đạo để khởi nghĩa, đối kháng với triều đình. Mà thiên hạ này, do trị đến loạn, do loạn đến trị, giống như là luân hồi vậy.”