“Không hổ là thủ lĩnh Cẩm y vệ, tin tức rất nhanh nhạy.”
Sở MÍnh cười một tiếng, vuốt ve sợi tóc trên trán: “Yên tâm, ta tự có chừng mực. Tất cả người ta giết, đều là kẻ đáng chết. Những Siêu Phẩm kia có mưu đồ khó lường, không thành thật. Đám đại tộc trên địa phương lại muốn mượn lực lượng của đám Siêu phẩm này để mưu cầu tự vệ. Ta phụng lệnh bệ hạ quét sạch tây nam, há có thể tha thứ cho họ? Có một số việc, bệ hạ không tiện làm, chỉ có thể do cây đao như ta làm thay, không phải sao?”
Sở Mính lại chỉ về phía trước: “Tiễn Tiễn, ngươi cũng làm như vậy mà? Khi tham dục và đố kị làm mê muội đầu óc, chỉ có pháp luật nghiêm minh, thủ đoạn lôi đình mới để họ biết tiến thối, biết cân nhắc, như vậy mới lộ ra Thánh hoàng thiện tâm.”
Kế Tiễn Tiễn lặng lẽ không nói gì.
Đại Luật cai quản tây nam sớm hơn hai châu Hà Lạc, nhưng vẫn không quá nghe lời. Sĩ tộc hào cường địa phương vẫn chê trách chính sách phân chia ruộng đất của triều đình.