“Vậy mới tốt chứ.” Tả Thanh Vân đổ rượu vào miệng, sau đó cầm một con vịt quay lên, bắt đầu gặm như hùm như sói: “Đúng rồi, khế đất ruộng của ngươi đã được quyết định. Đám người trong quận này rất tàn nhẫn, nhưng cha ta vẫn tranh thủ ba trăm khoảnh ruộng tốt cho ngươi, tất cả thủ tục đều ổn thỏa rồi, cũng đã sang tên rồi, ngươi chỉ cần đi tìm Lý chủ bạc để lấy khế đất là được.”
Sở Hi Thanh nhìn trái nhìn phải, rơi vào suy tư: “Nhà các ngươi không dùng bạc ở trong đại lao này sao? Lát nữa ta sẽ đưa cho đám người Thiên nha Cẩm y vệ kia một chút.”
“Không cần.” Tả Thanh Vân thấy buồn cười, sau đó dứt khoát lắc đầu: “Nghe ta, ngươi cho bạc cũng vô dụng. Dù cho nhiều hơn nữa, bọn họ cũng không tốt hơn với ta, không cho, bọn họ cũng không dám làm gì ta.”
Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó liền nở nụ cười: “Vậy thì nghe lời ngươi, không cho.”