“Nếu như có sinh tử lôi, tiền lời sẽ càng cao. Ví dụ như một trận chiến này, trước khi người vẽ chiến đồ xong, bàn cược đã lên đến bốn vạn lượng bạc. Vị công tử nhà quận thừa kia còn muốn ‘tranh đài’ với chúng ta, trong tay hắn không có võ đài, nên phải lấy thêm ba vạn lượng tiền đặt cược. Chỉ là. . .”
Sở Vân Vân cau mày nhìn đám người than thở, thờ ơ đi ra ngoài kia.
Nàng rất không yêu thích cái nghề nghiệp cá cược này.
“Không đóng được!” Vẻ mặt Sở Hi Thanh cũng rất bất đắc dĩ: “Tháng trước ta đã truyền tin phù, để cho các ngươi đổi hình thức kinh doanh rồi đúng không? Sau này, khách muốn tiến vào Thắng Bại Lâu, nhất định phải có ngân phiếu ba ngàn lượng. Chúng ta cũng không cầm cái, chỉ rút phần trăm từ các giao dịch, bán rượu và cơm canh, như vậy thì không còn là sòng bạc nữa. Còn tất cả võ đài ở bên ngoài, người muốn đặt cược nhất định phải có tu vị cửu phẩm, hơn nữa chỉ giới hạn năm lượng bạc, nên cũng không gây họa cho dân chúng bình thường.”