Vẻ mặt Lỗ Bình Nguyên lẫm liệt, trả lời: “Thiếu kỳ chủ, hai người bọn họ đều nói giống nhau, cả hai đều nói là tự mình muốn đến. Bọn họ cho rằng Thiết Kỳ Bang ta đang tranh đấu kịch liệt với các thế gia ở Tú Thủy, lại đắc tội với Thái thú bản quận.”
“Bây giờ kỳ chủ đại nhân lại sắp thăng cấp, Thiếu kỳ chủ ngươi tuyệt đối không dám đắc tội với Án sát sứ Đông Châu vào lúc này. Vì vậy bọn họ muốn thử một chút, nếu có thể lấy được việc kinh doanh ở Miếu thị thì tốt, nếu như không lấy được thì cũng có thể vơ vét một khoản tiền của chúng ta. Nhưng mà chuyện này rất không hợp lý. . .”
Hắn híp mắt nói: “Thiếu kỳ chủ bây giờ đang danh chấn thiên hạ, uy chấn Tú THủy, ngay mấy ngày trước, ngài còn đánh Long Hành trọng thương. Hai người này có ngu xuẩn và nông cạn đến mức nào, cũng phải biết Thiếu kỳ chủ ngài không dễ trêu, chắc chắn sẽ không nhường nhịn bọn họ.”
“Còn nữa, nếu như bọn họ muốn vơ vét tiền tài, vậy không nên làm to chuyện như vậy, náo loạn đến toàn bộ Cổ Thị tập đều biết, khiến cho Thiếu kỳ chủ ngài không có đường lui.”