“Sương mù dày đặc, phải liều mạng thôi!” Đơn Xích Linh quay đầu nhìn ba tên con trai ở phía sau: “Cái tên khốn khiếp Sở Hi Thanh này, thủ đoạn rất không tầm thường, đã đem Đơn gia chúng ta và Tây Sơn Đường cột lại với nhau rồi.”
“Bây giờ chúng ta giúp Tây Sơn Đường, cũng là đang giúp bản thân mình. Đơn gia chúng ta cất giấu rất nhiều thứ trong lòng đất, trong thời gian ngắn là không thể dọn dẹp sạch, huống hồ nhà chúng ta nhiều ruộng và sản nghiệp như vậy. Lão tử không bỏ được.”
Đơn Trạch nghe thấy thế, cũng không cảm thấy bất ngờ chú nào, hắn chỉ cười khổ một tiếng: “Ngũ phẩm của đối phương nhiều hơn chúng ta.”
Khi hắn nói chuyện, thân thể cũng bắt đầu bành trướng, biến hóa, cuối cùng tăng đến khoảng một trượng.