“Đây chỉ là một loại Khư tộc, một trong sinh linh bất tử. Nghe đồn Hạn Bạt và Hậu Khanh trong tứ đại Thi Hoàng cũng ẩn thân ở đây. Nhưng chúng ta không cần lo, Hạn Bạt, Hậu Khanh và Doanh Câu đều là thuộc hạ của Huyền Hoàng thủy đế, hoặc là nữ nhi của Huyền Hoàng thủy đế. Khi bọn họ tỉnh táo thì sẽ không đối nghịch với nhân tộc.”
Ánh mắt Tố Phong Đao hơi trầm xuống: “Chỉ cần Vọng Thiên Hống không xuất thế, bọn họ sẽ an toàn. Cũng không cần để ý đám Khư tộc kia, nếu như không đến lúc bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không đối mặt với người sống.”
Trong mười mấy cái hô hấp này, Dục Nhật thần chu đã xuyên qua gần bảy trăm dặm.
Cuối cùng, Tố Phong Đao ngừng lại trước một tòa đại điện.