“Là bẫy cũng phải đi. Tranh giành đại đạo, không thể nhường nhịn! Bây giờ chúng ta nhường một phần, địch liền mạnh hơn một phần. Nếu thứ này rơi vào trong tay kẻ thù, tình thế của Vô Tướng thần tông nhất định sẽ nguy nan hơn gấp trăm lần.”
Ngạo Quốc cười lạnh: “Vì vậy, bây giờ chúng ta nên cân nhắc là phái người nào đi? Cân nhắc nên dùng ba cái pháp khí kia như thế nào.”
“Đây mới là chỗ phiền phức.” Lý Trường Sinh xoa thái dương: “Chuyện xảy ra quá vội vàng, chugns ta không có thời gian để thu thập nhiều pháp khí phong ấn tu vị hơn. Còn nữa, chúng ta nắm giữ hai chìa khóa Vân Hải tiên cung, một thuộc về đệ tử nội môn Bạch Hàm Quang, cái chìa khóa này có sáu danh ngạch, tông môn có thể tùy tiện phân phối. Ý của ta là Yến Quy Lai sư đệ sẽ dẫn đội, dẫn theo Tông Tam Bình, Nhậm Tiếu Ngã, Phương Bất Viên và Diệp Tri Thu đi theo.”
Sắc mặt của mọi người trong điện đều hơi thay đổi.