Hắn nói xong câu này thì mới phát hiện, đội ngũ sáu người của Sở Hi Thanh không chỉ đầy đủ, mà còn không mất một sợi lông!
Nhậm Tiếu Ngã không khỏi hiện ra vẻ kinh dị.
Phương Bất Viên nghe vậy thì mặt đỏ lên, vẻ mặt có hơi lúng túng.
Hắn lại mở miệng châm biếm lại: “Ít ra thì ta cũng học được, không giống như một ít người nào đó, mất một tháng mới học được một môn Nhất Ngữ Thành Châm. Thật ra thì ta học không tệ, vấn đề là mệnh cách, ta chỉ là một tán nhân sơn dã, chỉ muốn làm một thương nhân thì có biện pháp gì?”