Tông Thiên Lưu một tay cầm phất trần, đi sau Độc Cô Thủ nửa bước, eo hơi cong: “Thái sư, Thiên Địa căn quan hệ rất lớn, bệ hạ có mong chờ rất lớn vào thứ này. Hành động hôm nay của thái sư, có thể sẽ khiến cho kế hoạch mấy tháng trời và vô số tài lực của bệ hạ trôi theo dòng nước, điều này làm cho nô tài không biết nói thế nào với bệ hạ?”
“Nói cái gì?” Độc Cô Thủ chắp tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh thong dong: “Việc này ngươi cứ nói là ý của ta. Nếu như bệ hạ bất mãn, vậy có thể giống như sáu mươi năm trước, một đạo ý chỉ trục xuất lão phu.”
Trên đỉnh đầu Tông Thiên Lưu không khỏi phun ra một lượng lớn sương trắng.
Đó là mồ hôi lạnh của Tông Thiên Lưu, bị chân nguyên ảnh hưởng, bốc hơi mà lên.