Sở Vân Vân vừa suy nghĩ, vừa nhìn về phía cánh cửa sáng rực ở cách đây mấy chục dặm: “Tiểu Huyền Vũ đã thức tỉnh, chúng ta đi cửa ải tiếp theo. Tuy rằng Thần Ngao Tán Nhân không nói quy tắc, nhưng ta nghi ngờ thời gian cũng rất quan trọng.”
“Sở tiểu muội nói rất đúng.” Kiếm Tàng Phong hơi gật đầu: “BIến lửa vô biên, ảo ảnh trong mơ, nếu như ta đoán không sai, cửa ải này có liên quan đến pháp thuật nhất phẩm và pháp Thiên Cương, hơn nữa còn là ngẫu nhiên. Chúng ta khá may mắn, Thần Ngao Tán Nhân không am hiểu hai môn pháp thuật này lắm, nhưng tiếp theo thì không biết được.”
Sở Hi Thanh cũng rất tán thành.
Đừng thấy hắn nằm mơ giữa ban ngày, thật ra hắn vẫn luôn âm thầm tính thời gian. Hắn chuẩn bị dừng trong mộng cảnh một khắc thì sẽ đi ra ngoài.