Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, buồn cười nói: “Âm mưu của các ngươi đơn giản như vậy, Sở mỗ còn không nhận ra thì há không phải ngu xuẩn vụng về như các ngươi?”
“Các hạ vì lá cờ Nghịch Thần Kỳ, nên không thể không đến.”
Chử Kinh Hồng châm biếm lại: “Có điều, ta vẫn rất bội phục Đao Quân, biết rõ nơi này là tử địa mà còn dám đến. Nếu là ta ngươi, tình nguyện không cần lá cờ Nghịch Thần Kỳ, cũng phải trốn ở tổng đà Thiết Kỳ Bang.”
Hắn quét mắt nhìn đám người bên cạnh Sở Hi Thanh: “Tự mình tìm cái chết thì cũng thôi, cần gì phải liên lụy những thuộc hạ này, cần gì phải khổ như vậy?”