“Không có gì!” Hứa Duệ đáp lại, sau đó lại nói tiếp: “Tuy nhiên, chỉ giết chóc không là không thể nào giải quyết vấn đề, chúng ta nhất định phải khống chế lương thực. Bất Chu sơn có thể đưa tiền tài và vũ khí lên cao nguyên Nghiêm Châu, nhưng lại không thể vận chuyển lương thực ở quy mô lớn.”
“Trước kia, Cự linh đều dựa vào Dực Nhân tộc, Thạch Nhân tộc, Bán Mã tộc, Tê Đầu tộc, Tam Nhãn tộc, Đồng Bì tộc… để khống chế bách tộc Nghiêm Châu, bọn họ xem như là nằm ở tầng trung trong bách tộc Nghiêm Châu, chiếm cứ chín phần mười ruộng đồng ở Nghiêm Châu.”
“Những tộc này tuyệt đối không muốn chúng ta chiếm cứ Nghiêm Châu, chuyện này không hề có lợi cho bọn họ. Vì vậy bọn họ nhất định sẽ là địch của chúng ta, nhất định phải diệt trừ và đuổi giết bọn họ.”
“Chỉ cần chúng ta chiếm được những ruộng cày và đồng cỏ này, lại chiêu mộ lưu dân không có đất ở phía nam đến trồng trọt và chăn nuôi, kiến tạo một thành trì để khống chế, liền có thể khiến chư tộc Nghiêm Châu phải ngước nhìn nhân tộc chúng ta! Nếu bọn họ muốn dùng thần kim và linh dược để đổi lấy lương thực, vậy phải nghe theo pháp lệnh của quan phủ.”