Vấn Thù Y nhìn ba nén hương trong lư hương, ánh mắt của nàng cực kỳ phức tạp: “Thứ trong đó hẳn là ‘Đế Miên Thảo’? Có người nói Đế Miên Thảo vô sắc vô vị, vô hình vô chất, ngũ giác và thần niệm đều không thể phát hiện, dù mạnh như thần linh Vĩnh Hằng hít một hơi, thì cũng khiến cho thần trí mông muội, linh thức sa sút.”
“Nghe đồn có một vị thiên đế thời thượng cổ đã bị ‘Vạn Trá chi chủ’ dùng Đế Miên Thảo ám hại, từ đó ngã xuống. Vì vậy cỏ này mới có thể là đế ngủ (miên). Đế Miên Thảo vốn đã tuyệt tích tại phàm giới, không ngờ Vấn mỗ lại có may mắn gặp được. Trưởng Tôn Nhược Ly ơi Trưởng Tôn Nhược Ly, Vấn Thù Y ta rốt cuộc có lỗi với ngươi ở chỗ nào? Mà để ngươi cấu kết với người ngoài mưu hại ta?”
Giọng nói của nàng có thất vọng, có không hiểu, có đau lòng, có tự giễu, cũng có bi thương.
Thân thể Trưởng Tôn Nhược Ly run lên, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hoàng quỳ xuống: “Sao mẫu hậu lại nói như vậy? Nhược Ly cũng không biết trong đèn nhang có lẫn Đế Miên Thảo hay không, nhưng những thứ này, đều không phải xuất từ tay Nhược Ly.”