Kiến Nguyên đế không tỏ ý kiến, hắn dùng ngón tay gõ gõ tay vịn, rơi vào suy tư.
Sờ Mính nhìn trộm sắc mặt Kiến Nguyên đế: “Lần này thần về kinh, một mặt là vì tạm thời né tránh mũi nhọn của hắn, một mặt là muốn tiến thêm một bước trên võ đạo.”
“Bệ hạ, bây giờ tu vị của thần đã vượt qua hắn, chỉ thua ở huyết mạch và thiên quy. Nhưng thần đã học được Thần Ý Đao Tâm, không sợ hãi Thần Ý Xúc Tử Đao của hắn, chỉ cần có đủ Cửu Khiếu Minh Tâm Đan và Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan, thần có lòng tin trong vòng một năm, đạt đến mức độ có thể đối kháng với hắn.”
Kiến Nguyên đế nghe vậy thì buồn cười: “Ngươi đứa nhỏ này, Cửu Khiếu Minh Tâm Đan và Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan là loại thần đan đẳng cấp nào chứ? Ngươi tưởng đó là kẹo sao? Hay là cho rằng tài nguyên trong tay trẫm là vô cùng vô tận? Cũng không có bao nhiêu Đan sư có thể luyện chế đan dược này…”