“Không ngờ đúng không?”
Thân thể ục ịch của Lý Trường Sinh bay ra khỏi phi toa.
Hắn liếc mắt nhìn bầu trời phía bắc, sau đó cười một tiếng: “Ta biết là các ngươi không thủ được mà!”
Trần Nại Lạc hừ nhẹ một tiếng, sắc mạnh lành lạnh cũng hơi ung dung.