Nhưng cũng không chỉ một mình Vũ Côn Luân lo lắng về chuyện mở phong ấn trong mộ Cơ Dương.
“Bệ hạ! Tông mỗ cho rằng quốc sư lo lắng rất có đạo lý.”
Tông Thần Hóa nhấc theo chiếc đèn gió tám mặt nhìn trái xem phải, lông mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên: “Ta luôn cảm thấy, đám người Cơ Dương và Lê Sơn Lão Mẫu rút lui quá dễ dàng, như là cố ý nhường vậy. Dù bệ hạ có tứ đại Thi tổ, thì cũng rất khả nghi. Ngoài ra…”
Hắn dừng lại một chút, nhìn xuống dưới chân bọn họ: “Ta cũng không yên tâm với đại trận Điên Đảo Âm Dương này. Không phải ta nghi ngờ quốc sư, mà dù sao đây cũng là địa bàn của Cơ Dương, nàng ở đây mười mấy vạn năm, rất khó nói nữ tử này không bố trí hậu chiêu gì tại nơi này. Còn cả bản thân tòa đại trận này nữa, nó cũng là đại trận do La Hán Tông để lại. Bệ hạ, không thể không đề phòng dẫm vào vết xe đổ.”
Kiến Nguyên đế biết vết xe đổ mà Tông Thần Hóa nói, đó là ngày xưa Sở Phượng Ca giở trò ngay dưới mắt bọn họ, từ đó phục sinh Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân, khiến cho Đại Ninh rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.