Vị này lắc lắc cái lông ngỗng trong tay, thần thái thong dong: “Phải làm sao mới ổn đây? Thẩm Chu không động thì thôi, đã động thì như lôi đình. Lần này Tây Sơn Đường có phiền phức rồi, hết lần này đến lần khác, Sở đường chủ lại không ở nhà.”
“Rốt cuộc chúng ta có nên thủ cái miệng núi này không? Thủ thì nhà ta khó tránh khỏi tử thương, hơn nữa, nếu như không bại lộ một chút thực lực thì chưa chắc đã thủ được. Nhưng nếu như không thủ, để Thẩm gia cướp được trấn Tây Sơn, thì Thẩm Chu nhất định sẽ tính sổ với chúng ta, bao nhiêu tài nguyên chúng ta đầu nhập vào nơi này cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển.”
Đơn Xích Linh nghe vậy, lúc này không nói gì mà nhìn đứa con trai Đơn Trạch của mình một chút.
Giọng nói của tên này cứ như là đang nói chuyện nhà người khác vậy.