Nhưng trong những người ở đây, cũng có các nhân sĩ giang hồ biết chuyện, những người này đều phẫn hận không thôi.
“Các ngươi thì biết cái đếch gì! Sở thiếu hiệp của Thiết Kỳ Bang nghĩa bạc vân thiên, quang minh lỗi lạc, lần này cũng chỉ là báo thù cho kỳ chủ tiền nhiệm mà thôi. Ta vừa mới từ quận Tú Thủy đến đây, tàn sát mười mấy vạn bách tính cái gì, hoàn toàn là chuyện giả dối không có thật.”
“Sở thiếu hiệp là thiếu niên anh kiệt của Đông Châu chúng ta! Ngày trước, quận thừa Tú Thủy bị triều đình hỏi tội, áp giải vào kinh thành. Sở thiếu hiệp liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng cũng không tiếc, hộ tống bạn vào kinh, khi đó mới có đánh ra tên tuổi ở kinh thành.”
“Haiz! Thế đạo bây giờ là thế nào, bách quan trong triều đình thối nát, tham ô thành phong trào, làm loạn kỷ cương. Đám cẩu quan này còn làm ít chuyện hoang đường sao? Bọn họ điên đảo thị phi, chỉ hươu bảo ngựa, nói đen thành trắng, không biết đã có bao nhiêu bách tính gặp họa.”