Đi trên con đường quen thuộc, Quý Tinh Hỏa cảm thấy có chút cảm khái.
Năm kia, lần đầu tiên hắn ra ngoài săn bắn, cũng là cùng với Nhậm tỷ đi con đường này, mọi thứ dường như không có gì thay đổi.
Đi được mười mấy cây số, khi xung quanh không còn người, Quý Tinh Hỏa lấy Thanh Hồng ra khỏi túi.
Rồi hắn ném nó xuống đất.
“Mau lớn lên!”