Tầm mắt Quý Tinh Hỏa biến đổi, cảm giác thân thể nhẹ bỗng, khi khôi phục lại thị giác thì đã không còn ở trong hang động nữa, phát hiện mình đang ở một khoảng đất trống ở dã ngoại.
“Đây là đâu?”
Hắn quay đầu liền thấy Nhậm Miên cùng đồng đội, còn có thi thể Thiềm Linh dưới chân.
“Chúng ta ra rồi!” Trì Trung Lân mừng rỡ kêu lên, nhìn khối pha lê hình lục lăng trong tay Nhậm Miên, hai mắt sáng rực, “Nhậm tỷ, đây chẳng lẽ là Dược Thiên Tinh Thạch trong truyền thuyết? Biết trước chị có thứ này, tôi cũng không cần phải lo lắng đề phòng như vậy.”
“Không phải Dược Thiên Tinh Thạch thì còn có thể là cái gì?” Nhậm Miên cười một tiếng.