“Đã không sao rồi.” Quý Tinh Hỏa mỉm cười: “Sao em lại khóc thành thế này? Chuyện nhỏ thôi, anh không để ý, em cũng đừng để trong lòng.”
“Nhưng mà trước đây anh nói không muốn bị người khác biết thân phận…” Lương Khâu Phi Yên vẫn rất áy náy.
“Suy nghĩ của con người luôn thay đổi mà, chuyện này cũng không do anh kiểm soát.” Sắc mặt Quý Tinh Hỏa rất thoải mái, “Có tài giống như mang thai, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta nhìn ra. Trước đây anh chỉ muốn nổi tiếng muộn một chút, bây giờ bị bại lộ, cũng không có gì ảnh hưởng.”
Lương Khâu Phi Yên lập tức nín khóc mỉm cười.
Ba anh chị em khác cũng vui vẻ, Diệp Đông Vận cười nói: “Tinh Hỏa, em dùng cái ví von gì vậy, chuyện này sao có thể giống mang thai được?”