Sau khi hoàn thành, Quý Tinh Hỏa đang định rời đi, Cảm Ứng Điện Từ lại phát hiện một bóng dáng trốn trong rừng rậm phía xa, lén lút nhìn mình, chính là con Chi Giác Vân Lộc kia, nó đã chạy trốn ngay từ khi trận chiến bắt đầu, lúc đó không để ý tới nó.
Ban đầu còn tưởng rằng nó đã chạy xa tít tắp, không ngờ vẫn còn ở đây.
“Lại đây.”
Quý Tinh Hỏa vẫy tay với nó.
Con ngươi Chi Giác Vân Lộc đảo một vòng, ngoài dự đoán lập tức chạy tới, cúi đầu liếm tay Quý Tinh Hỏa, vô cùng lấy lòng.