“Dũng tướng như ngươi, sao lại kinh ngạc đến thế?”
Trần Tam Thạch cười khẽ, “Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ ta là trung thần của Đại Thịnh?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Đặng Phong nghiêm nghị đáp, “Mọi thứ ngươi có, đều là do Hoàng đế Thịnh quốc ban cho.”
“Ban cho ta? Đúng là có ban cho ta... một chén rượu độc.”
Trần Tam Thạch cười lạnh, “Trần mỗ vốn chỉ có một ước mơ, đó là săn bắn kiếm bạc, học vài chiêu quyền cước, sống yên ổn làm một phú ông. Kết quả thì sao? Chính bọn họ từng bước ép ta đến ngày hôm nay. Ác bá hại người không ai quản, võ quán giết người không ai điều tra, ngay cả sau khi nhập ngũ, muốn thăng tiến cũng có người cản trở.