CHƯƠNG 4969: LẠNH Đoạn thời gian này hắn lạnh đến độ linh hồn đều tưởng như chết lặng. Hiện tại hắn chính đang đi tới trong gió tuyết, bên ngoài cơ thể xuất hiện một tầng quang tráo nhàn nhạt, trên thân được bọc bởi áo bông thật dày, miệng môi không một tia huyết sắc, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy, cả người không ngừng phát run.
Nơi này hắn đã đi rất lâu, mới đầu hắn còn muốn tìm thử lối ra. Đằng sau lối ra không tìm được, hắn lại không muốn ngừng, bởi vì ngừng lại, hắn sợ mình sẽ chết cóng.
Nơi này quá kì lạ, không kết băng, cũng không đông kết hắn, chỉ là lạnh, lạnh đến phi lý, lạnh đến mức hắn chỉ có thể không ngừng đi tới, vận động miễn cưỡng có thể mang đến cho hắn một tia nhiệt lượng, mặc dù hắn biết thực ra cũng chẳng có tác dụng mẹ gì.
Cái thế giới này tựa hồ rất lớn, hắn cứ thế một đường đi thẳng, mặc dù tốc độ không nhanh, song đi lâu như vậy rồi, bốn phía vẫn mãi là một mảnh sương mù. Mặt đất bằng phẳng, chỉ có tầng băng thật dày, tựa như hư không cũng kết băng. Nơi đây không có sinh linh, không có khí tức sinh mệnh, thiên địa nguyên khí ngược lại rất nồng nặc..
Trừ gió tuyết và băng giá, nơi này không có gì nữa cả!