Nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt, Hổ Bính không khỏi há to miệng, ngay sau đó giơ tay lên tát vào miệng mình một cái, xác thực đây không phải mơ, hắn ôm chặt lấy tiểu hồ ly trước mắt.
Sức lực to lớn khiến Hồ Đồ Đồ cảm thấy hơi thở đột nhiên bị bóp nghẹn, vừa định nói chuyện lại nghe thấy trong bả vai run run truyền đến một giọng nói có chút run rẩy: “Thật xin lỗi!”
Lời xin lỗi đến muộn trăm năm, bao hàm cả sự áy náy và hối hận mà con hổ này đã che giấu nhiều năm và nhiều hơn còn có niềm vui sướng sau khi xa cách lâu ngày mới gặp lại.
Trên khuôn mặt của tiểu hồ ly treo lên ý cười, làm bộ như tiểu đại nhân, vỗ vào sau lưng Hổ Bính nhẹ giọng nói: “Không sao, Hổ Bính ca ca cũng đã rất vất vả không phải sao?”
Dưới ánh lửa trại chiếu rọi, một hổ một hồ ly ôm nhau có vẻ vô cùng ấm áp, còn các Yêu tộc xung quanh cũng biết điều không quấy rầy.