Lãnh Thanh Tùng ngồi phịch dưới đất, nhìn bầu trời không ngừng vỡ nát trước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Nói đến cũng buồn cười, bản thân mình là kiếm tu, cuối cùng một kiếm mạnh nhất của mình lại không phải dùng kiếm chém ra?
Lãnh Thanh Tùng nhớ tới tình cảnh vừa rồi mình khiêng chó phát ra một kích trảm trời, không khỏi nằm xuống đất cười ha ha.
“Ha ha ha...”
Con rắn trắng nhỏ ở bên cạnh nhìn Lãnh Thanh Tùng nằm trên mặt đất cười ha ha, trong con ngươi rắn như đá hồng ngọc lộ ra một vẻ lo lắng, nó bò đến trên ngực Lãnh Thanh Tùng, muốn kiểm tra thử xem có phải đầu óc chủ nhân nhà mình xảy ra vấn đề hay không.