Sự lo lắng sợ hãi mấy ngày nay khiến Đồ Đồ khổ sở không biết bao lâu, ăn không ngon ngủ không yên, sợ mình sẽ bị đuổi ra khỏi Tiểu Sơn phong, từ đó sẽ không còn được gặp lại đại sư huynh mà mình thích nhất.
Sau khi nghe được lời hứa của âu Dương, Hồ Đồ Đồ mới hoàn toàn yên tâm, tâm tình vốn khẩn trương cũng thả lỏng, tức khắc đã biến thành tiếng khóc.
Cũng không biết tại sao người thì nhỏ mà nhiều nước mắt như vậy, âu Dương lau đi lau lại, ống tay áo đều ướt, nhưng Đồ Đồ vẫn còn đang khóc, có thể tưởng tượng được những ngày qua Đồ Đồ đã sợ hãi cỡ nào.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, ngoài việc kiên nhẫn lau nước mắt cho Đồ Đồ ra thì âu Dương chẳng làm cái gì cả, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi cho Đồ Đồ.
“Lão Tam, thu hồi Ký Lục thạch trước, sau đó đi làm chút đồ ăn, Đồ Đồ khóc đủ rồi sẽ đói bụng!” âu Dương liếc nhìn một cái rồi tức giận.