“Chít…” Tiểu hầu tử Lông Bông không biết từ lúc nào đã bò lên vai Trần Trường Sinh, vẻ mặt lo lắng nhìn lão đại của mình.
Trần Trường Sinh quay đầu lại, khuôn mặt mang theo nụ cười xoa xoa cái đầu đầy lông của Lông Bông rồi nói: “Ta không sao!”
Sự lo lắng trên mặt tiểu Lông Bông vẫn không hề giảm, vô cùng lo lắng nhìn Trần Trường Sinh, không biết vì sao nó có thể cảm nhận được nỗi đau đớn trong lòng Trần Trường Sinh, vừa rồi nó thậm chí còn có ảo giác lão đại của nó sẽ vĩnh viễn xa cách nó.
Trần Trường Sinh cười ôm lấy tiểu Lông Bông từ trên vai xuống rồi ôm vào trong lòng, khẽ nói: “Ngươi vốn dĩ là ta, cho nên ngươi đương nhiên có thể hiểu lòng ta, sau này ngươi không thể lười biếng ít nhất cũng phải trở thành đại yêu một phương nha?”
Tiểu Lông Bông ưỡn ngực, vỗ vỗ bộ ngực gầy gò của chính mình, tỏ ý bản thân rất mạnh mẽ.