“Đại sư huynh, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương, quan tâm hỏi.
Mặc dù không biết tụt huyết áp từ trong miệng của đại sư huynh là có ý gì, nhưng hắn có thể nhìn ra được đó chẳng qua chỉ là cái cớ đại sư huynh đưa ra mà thôi.
Lúc này âu Dương không thể nói được lời nào nữa, nỗi đau nhân đôi gần như phá hủy ý thức của hắn.
Khuôn mặt của Bạch Phi Vũ tràn đầy lo lắng, vừa định bước lên phía trước thì Tịnh Tử lại mặt chó nghiêm túc ngồi xổm trước mặt âu Dương nói: “Chủ nhân đang ngộ đạo, ngươi chạm vào
Đây là lời âu Dương sớm đã dặn dò với Tịnh Tử, một khi hắn xảy ra chuyện gì thì chỉ cần nói hắn đang ngộ đạo.