“Ăn từ từ thôi! Để lại cho lão tử một ít! Ngươi là con khỉ do quỷ chết đói biến thành à!” âu Dương gặm quả đào trong tay, nhìn tiểu ma cà bông liều mạng nhét quả dại vào trong bụng mình, nhịn không được nhẹ nhàng đá một cước vào mông con khỉ này cười mắng.
“Hu hu hu, đại boss, đã lâu chưa ăn cơm!” Tiểu ma cà bông vừa nhét trái cây vào miệng, vừa cúi đầu vừa lắc đầu nói với âu Dương.
Nhìn tiểu ma cà bông bởi vì ăn quá nhanh mà nghẹn đến trợn mắt, trong lòng nhịn không được buồn cười giơ tay lên vỗ nhẹ lên lưng tiểu ma cà bông.
Sau khi ăn uống no nê, tiểu ma cà bông thỏa mãn nằm trên mặt đất, bụng nhô lên, nếu không phải áo tím không vừa văn trên người là một kiện pháp khí, thì e rằng đã bị con khỉ này mặc thành rách rưới từ lâu.
Tiểu ma cà bông vốn đang nằm trên mặt đất lại nhảy dựng lên giống như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quỳ gối trước mặt âu Dương, lôi kéo quần áo âu Dương vội vàng nói: “Đại boss, lão đại hắn…”