Không hẳn có đầu, ắt phải có kết.
Tám chữ nhỏ khắc ở cuối Bạch Ngọc xích, lại như là khắc ở trong lòng Ngạo Tham.
Cảm giác quen thuộc lần nữa tràn ngập trong lòng Ngạo Tham, sau đó là cảm giác trống rỗng vô tận.
Trái tim của hắn giống như đột nhiên bị vét sạch.
Nắm chặt Bạch Ngọc xích, nhìn Thánh nhân trước mắt, Ngạo Tham không để ý chút chênh lệch giữa hai người, mạnh mẽ đứng lên lớn tiếng hỏi: "Ngươi có phải đã động tay động chân trong trí nhớ của ta hay không?