"Ha ha ha ha! Ha ha ha!"
Trần Trường Sinh đột nhiên ngửa đầu điên cuồng cười, mái tóc hoa râm theo tiếng cười khẽ run lên.
Tiếng cười mang theo bi thương và nét mặt khoa trương lại càng buồn cười hơn.
Mà hai mắt hắn cũng tràn ngập điên cuồng.
"Ta là Thánh nhân cơ mà! Trên trời dưới đất không có chuyện gì mà không biết, là một vị Thánh nhân không gì mà không làm được." Trần Trường Sinh đứng dựng, lẩm bẩm nói.