TRUYỆN FULL

[Dịch] Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp

Chương 106: Đồ nhi thật sự sợ... sợ giết không hết (1)

Huyện Ba Sơn, phủ Tần.

“A a a!!! Sao Ôn Tụy của bổn tọa lại bị tiêu diệt nữa rồi?”

“Ai? Rốt cuộc ngươi là ai?”

Vu Bằng vô cùng tức giận. Ôn Tụy là chiêu bài bí mật của hắn, bồi dưỡng ra Ôn Tụy rất khó khăn, tuyệt đối không phải là thứ có thể dễ dàng hình thành được. Không nghĩ nhiều, hắn vội vàng đi vào trong nhà.

Trên bàn thờ có đặt một cái hũ, trên miệng hũ có đặt một trái tim vừa mới lấy ra không lâu. Dường như trong hũ có một loại sinh vật nào đó, đang hấp thụ dưỡng chất từ trái tim, chỉ trong chớp mắt, trái tim còn đang đập liền khô héo lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Vu Bằng lấy trái tim khô héo đi, mở cái hũ ra, từ trong đó phun ra một luồng tà khí nồng nặc, chỉ thấy bên trong cái hũ có hai khối thịt cầu không thể gọi tên đang hô hấp và di chuyển.

Mỗi một lần hô hấp sẽ có một lượng lớn tà khí phun ra.

“Các ngươi đừng vội, bổn tọa đang điều tra xem rốt cuộc là ai đã giết chết con của các ngươi, sau khi tìm được, bổn tọa sẽ móc tim của hắn cho các ngươi ăn thử.”

Đây chính là thứ dùng để bảo hiểm của hắn.

Để bồi dưỡng ra cặp Ôn Tụy đực cái này, hắn đã mất gần năm năm, dùng vu thuật gieo ôn dịch, để nó lan rộng ra các ngôi làng lớn, lấy bí pháp phụ trợ, luyện chế những ôn dịch bình thường thành Ôn Tụy có tà tính, sau đó tiếp tục bồi dưỡng, cuối cùng cũng luyện chế thành công.

Thứ hắn muốn không giống với thứ mà lão gia huyện Tần muốn.

Đối phương muốn tiền tài.

Mà thứ hắn cần chính là bồi dưỡng cặp Ôn Tụy đực cái thành cặp tà tụy đực cái duy nhất trên đời, một khi thành công, thế gian này sẽ không còn ai là đối thủ của hắn, nhất là tên trọc thối kia.

Nghĩ tới tên trọc thối xấu xí kia, hắn lại tức giận vô cùng.

Bốn mươi năm trước, hắn còn là thanh niên trong bộ lạc, bởi vì hắn rất ưu tú, nên hắn có hy vọng rất lớn có thể trở thành vu thủ trong bộ lạc, nhưng ai ngờ tên trọc thối kia xuất hiện, nói với tộc trưởng bộ lạc rằng tâm thuật của hắn không quá chính, còn cần rèn luyện thêm.

Chỉ vì một câu nói mà hắn đã mất đi tất cả, ngay cả cơ hội tiếp nhận truyền thừa cũng không có.

Nhưng trách thì phải trách những người trong bộ lạc quá ngu xuẩn.

Bọn họ thật sự muốn rèn luyện hắn.

Hắn không muốn đợi lâu thêm nữa, sau khi tên trọc thối kia rời đi, hắn liền ra tay giết chết tên tộc nhân rõ ràng không bằng hắn nhưng lại có thể tiếp nhận truyền thừa của vu thủ, đoạt lấy truyền thừa rồi chạy trốn khỏi bộ lạc.

“Trọc thối, chờ bổn tọa đấy.”

Lúc này.

Lâm Phàm mang theo mọi người đi tới từng ngôi làng, giải quyết ôn dịch ở đó, hiệu quả của con giun cổ rất tốt, sau khi tiến vào cơ thể, nó có thể chữa được bệnh trong thời gian rất ngắn.

Hai nữ đi theo bên cạnh đạo trưởng.

Các nàng cảm thấy chắc chắn đạo trưởng sẽ lại đại khai sát giới, bởi vì sau khi tiêu diệt đám quan binh kia, đạo trưởng vẫn chưa thay lại đạo bào.

Một lúc lâu sau.

“Xung quanh đây không còn ngôi làng nào khác nữa chứ?”

Bây giờ trời đã tối, sau khi chạy suốt một ngày, cuối cùng cũng đi hết một vòng quanh huyện Ba Sơn, những ôn dịch cần giải quyết đều đã được giải quyết.

Chỉ là không ngờ lại có nhiều Ôn Tụy như vậy.

Ngôi làng nào cũng có.

Chúng đều đang hấp thụ tinh khí thần của những người bị nhiễm ôn dịch.

“Đạo trưởng, không còn nữa.” Một thôn dân dẫn đường ở thôn Bình An nói.

Hắn thật sự sùng bái đạo trưởng đến cực điểm.

Đồng thời hắn cũng thật sự sợ hãi ôn dịch này từ tận sâu trong tâm linh, quá bi thảm, không chỉ thôn Bình An của bọn họ bi thảm, mà những nơi khác còn bi thảm hơn bên họ.

Đáng sợ hơn là, hắn đi theo đạo trưởng, vậy mà lại nhìn thấy cảnh tượng ăn thịt con.

Không phải những bách tính kia tàn nhẫn.

Mà là trong tình huống này, người trưởng thành đều không chịu đựng nổi, chứ đừng nói đến trẻ sơ sinh.

“Vậy là tốt rồi, tối nay cứ tạm thời nghỉ chân ở đây đi.”

Lâm Phàm bảo hai nữ bê gỗ tới, chất thành đống, đốt lửa, ánh lửa xua tan bóng tối xung quanh, mang đến hy vọng và hơi ấm cho ngôi làng chết chóc này.

Những bách tính được cứu chữa đang nấu, nướng thịt ngựa.

Lâm Phàm mượn đá mài từ một ngôi nhà không người, tìm một chỗ ngồi xuống, một tay cầm rìu, một tay ấn lưỡi rìu, không nhanh không chậm mài rìu.

Đá mài đã hấp thụ đủ nước tiếp xúc với lưỡi rìu, phát ra âm thanh chít chít chít.

Hồ Đát Kỷ nhìn đạo trưởng, dưới ánh lửa, đồng tử của đạo trưởng đang lóe lên ánh sáng.

Hương vị của thịt ngựa lan tỏa, nàng cầm một miếng thịt ngựa đi tới bên cạnh đạo trưởng, ngồi xổm xuống: “Đạo trưởng, ăn một chút đi.”

“Không đói, ngươi ăn đi.” Lâm Phàm nhẹ giọng nói.

“Đạo trưởng, để ta mài giúp ngài nhé, vất vả cả ngày rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, chỉ khi tự mình mài cái rìu này, ta mới yên tâm được, ngày mai có thể sẽ có rất nhiều người chết, rìu không sắc bén, chém giết sẽ rất mệt.”

Hồ Đát Kỷ ngẩng đầu nhìn mặt trăng bị mây đen che khuất: “Đạo trưởng, tại sao ngài không thả đạo hồn ra, để chúng tiêu diệt những kẻ ác vào ban đêm chứ?”

Lâm Phàm lắc đầu: “Ta không muốn giết nhầm người vô tội.”

Hồ Đát Kỷ không nói gì.

Nàng không hề ngu ngốc.

Nàng biết cảnh tượng ăn thịt con đã khiến đạo trưởng bị chấn động, cũng biết ôn dịch và nạn thiếu lương thực này là do ai gây ra, chính là lão gia huyện Ba Sơn.

Nàng đứng dậy rời đi, không tiếp tục quấy rầy đạo trưởng nữa.

Lúc này, Miêu Diệu Diệu đang ăn ngấu ăn nghiến, hương vị của thịt ngựa khá là ngon.

“Tỷ tỷ.”

“Hả?” Miêu Diệu Diệu ngơ ngác nhìn, miệng đầy thịt.

“Ăn ít thôi, chừa bụng lại.”

“???”

Miêu Diệu Diệu không hiểu, vẫn ăn ngấu ăn nghiến.

Hồ Đát Kỷ không nói nhiều.

Đến lúc nên hiểu tự nhiên sẽ hiểu, có đôi khi phải tự mình lĩnh ngộ, không thể chuyện gì cũng bắt nàng nói thẳng ra được.