TRUYỆN FULL

[Dịch] Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Chính Pháp

Chương 108: Đồ nhi thật sự sợ... sợ giết không hết (3)

Sau khi nhận được mệnh lệnh, đám quan binh xông tới.

Lâm Phàm vung rìu lên chém loạn xạ, dưới công đức chi nhãn, hắn chém giết đều là yêu ma quỷ quái.

Phụt!

Phụt!

“A… Đau quá.”

“Cánh tay của ta đứt rồi.”

“Cái chân của ta.”

“Cái đầu của ta…”

Máu tươi bắn ra, tứ chi đứt gãy rơi xuống đất.

Người đàn ông trung niên trừng to mắt, sao có thể ngờ được tên nhìn có vẻ gầy yếu này lại có thực lực mạnh như vậy.

Một số bách tính hét lên.

“Có người giết người.”

“Chạy mau.”

Đối với bách tính, bọn họ chưa từng nhìn thấy tình huống như thế này, ném đồ trong tay, chạy trốn không còn bóng dáng.

Bọn họ cảm thấy thời buổi này quá tệ.

Ôn dịch hoành hành, sống rất khó khăn.

Bây giờ lại có người phá cổng thành, trực tiếp đại khai sát giới, thời buổi này còn để người ta sống không chứ.

Phủ Tần.

“Đội quan binh ngày hôm qua ra ngoài vẫn chưa trở về?”

Lão gia huyện Tần nhíu mày, theo lý mà nói ngày hôm qua bọn họ nên trở về rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.

“Chưa về.” Sư gia báo cáo.

“Trần Sơn làm cái gì vậy, người chưa trở về, sao hắn không tới báo cáo, đi, gọi hắn tới đây cho ta, tiếp tục phái người tới thôn Bình An xem tình hình như thế nào.”

Ngay lúc này.

Một giọng nói hoảng loạn truyền đến.

“Đại nhân, có chuyện rồi.”

Lão gia huyện Tần nhíu mày, khá là không vui, ai vậy, lại dám hô to gọi nhỏ ở đây, nếu không nói ra được lý do chính đáng, hắn sẽ chặt đầu người đó.

Một người đàn ông chạy vào, bị ngã xuống đất, không để ý tới cơn đau ở đầu gối, vội vàng nói: “Đại nhân, có ba người phá cổng thành giết vào trong, đại nhân Trần dẫn người ngăn cản, tình hình rất xấu.”

“Cái gì? Đi, dẫn ta đi xem.” Lão gia huyện Tần vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng mới đi được vài bước đã dừng lại, hỏi: “Quan binh không ngăn cản được sao?”

“Đại nhân, không ngăn cản được, lúc tiểu nhân tới đây, đối phương đã giết mười mấy quan binh rồi.”

Lão gia huyện Tần nheo mắt, biết là có chuyện chẳng lành: “Các ngươi đi gọi tất cả những người ăn cơm của ta trong huyện lại đây, chỉ cần ai giết được hắn, ta sẽ thưởng cho người đó năm trăm lượng bạc trắng, không, một ngàn lượng.”

“Vâng, thưa đại nhân.”

Sau khi người đó rời đi.

Lão gia huyện Tần rời khỏi phòng khách, đi về phía Vu đại sư.

Gặp phải chuyện như thế này, chỉ có Vu đại sư mới đáng tin.

Cổng thành.

“A! A! A!” Người đàn ông trung niên ngã xuống đất, mặt trắng bệch nhìn tên hung ác đang tới gần: “Đừng giết ta, ngươi muốn hỏi gì ta cũng nói, chỉ cần ngươi đừng giết ta, ta sẽ cho ngươi tất cả mọi thứ.”

Lâm Phàm cầm rìu, vẻ mặt không hề thay đổi, đi tới trước mặt đối phương, cúi người, rất dịu dàng giúp đối phương tháo mũ giáp ra.

Người đàn ông trung niên lạnh run, run rẩy, nặn ra nụ cười gượng gạo, hy vọng có thể nói chuyện với sát thần trước mặt, nhưng lời tiếp theo của đối phương lại khiến hắn hoàn toàn rơi vào hầm băng.

“Cái rìu của lão tử chỉ chém vào thân thể của kẻ ác, mũ giáp của ngươi vướng víu quá.”

“Hả?”

Phụt!

Lâm Phàm vung rìu lên chém về phía đầu của Trần Sơn, một nhát, hai nhát, ba nhát, mỗi nhát rìu đều chém trúng đầu của đối phương, mỗi khi nhấc rìu lên, vết máu trên mặt đất lại nhiều thêm một chút.

[Công đức +0.3]

“Hì hì, có võ nghệ, vậy mà lại giúp kẻ xấu làm điều ác, thật sự là đáng chết.”

“Thật sự là đáng chết.”

Những bách tính trốn trong cửa hàng ven đường, có người đang thông qua cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.

Khi nhìn thấy tướng lĩnh bảo vệ thành Trần Sơn bị đối phương chém thành mặt mũi không rõ, những bách tính đang nhìn lén đều sợ ngây người.

Có người bị cảnh tượng đẫm máu như vậy dọa cho tè ra quần, cả người toát mồ hôi lạnh.

Cho dù công đức đã đến, đại diện cho việc đối phương đã chết.

Nhưng hắn vẫn không dừng lại.

Cho đến khi lưỡi rìu không thể chém trúng đầu nữa, hắn mới dừng lại.

“Hắn ở đây.”

“Chính là hắn.”

“Lão gia huyện Tần đã nói, chỉ cần ai giết được người này, sẽ thưởng cho người đó một ngàn lượng bạc trắng.”

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn qua.

Một đám hung thần ác sát, cầm đao, đang vội vàng chạy tới.

Những người này đều là tay sai của thế lực hắc ám ở huyện Ba Sơn.

Vừa có thể giết người, lại vừa có thể kiếm bạc.

Đối với những kẻ ác tham tiền như mạng này, đây chính là chuyện tốt.

Lâm Phàm đứng trong vũng máu, thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng mang theo điên cuồng, lẩm bẩm một mình.

“Một ngàn lượng bạc trắng, dùng bạc để đo lường hành động của lão tử, đây chính là sỉ nhục.”

Hắn ngẩng đầu, dang hai tay, nhìn bầu trời xanh thẳm.

“Sư phụ à.”

“Tại sao những kẻ ác trên thế giới này lại điên cuồng như vậy.”

“Đôi mắt có thể nhìn thấy thực tướng này, khiến đồ nhi chịu rất nhiều giày vò, đồ nhi thật sự sợ… sợ giết không hết.”

Sau khi nói xong, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm đám yêu quái mặc da người ở phía trước, khóe miệng nhếch lên, phát ra tiếng cười trầm thấp.

“Nhưng từ từ giết, cuối cùng cũng giết sạch thôi.”

“Khà khà khà…”

Tiếng cười quái dị trầm thấp khiến hai nữ phía sau không nhịn được run lên.

Các nàng nhìn nhau.

Đạo trưởng mặc ngược đạo bào, có phải đã giết người đến phát điên rồi không, thậm chí dường như đạo hồn phía sau đạo trưởng cũng đang hưng phấn gào thét.