Theo tiên sinh kể chuyện đi xa, thiếu niên đứng tại chỗ, chưa hết thèm, cho đến khi những người xung quanh tản đi, hắn mới xách con cá lớn xâu bằng dây cỏ, vui vẻ chạy về nhà.
Chỉ là hắn gặp phải chút chuyện trên đường.
"Công tử, cá này là ta mua về nhà cho mẹ ta nấu canh bồi bổ cơ thể, ta không bán." Thiếu niên rất rụt rè nhìn những người trước mặt, nam tử cầm đầu ăn mặc hoa lệ, phe phẩy quạt giấy, vừa nhìn đã biết là người hắn không thể trêu vào.
"Bán? Khi nào bản công tử nói là muốn mua, bản công tử là muốn cá của ngươi, là kiểu muốn không." Thôi Hạo cười cợt nói, hắn thích nhất là ức hiếp đám nông dân này, con cá này hắn không để vào mắt, nhưng chỉ là muốn chơi đùa một chút.
"Á? Cái này sao được, ta chỉ có con cá này, vẫn là ta vất vả làm thuê mua được, công tử làm ơn đừng đùa giỡn ta, ta dập đầu với công tử." Thiếu niên lập tức quỳ xuống, dập đầu với công tử nhà giàu trước mặt.