"Ta làm sao vậy?" Quý Bá Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, lập tức kinh hãi: "Ngươi đã làm gì ta?"
Lâm Phàm lộ ra nụ cười ôn hòa: "Bần đạo không làm gì ngươi cả, có lẽ vừa rồi ra tay với ngươi hơi nặng, di chứng xuất hiện, khiến ngươi hôn mê. Bất quá không sao rồi, đi đi, hãy nhìn thế giới này cho kỹ. Nếu như ngươi cảm thấy bần đạo thật sự là ma quỷ, đến lúc đó tìm ta cũng chưa muộn."
Quý Bá Thiên cảm thấy rất kỳ quái, lại thấy Huyền Điên trước mắt rất nguy hiểm, vội vàng kéo giãn khoảng cách.
"Ngươi đừng hòng moi từ miệng ta nơi chôn cất hài cốt của vị tiền bối kia. Ta cũng chẳng sợ ngươi đâu, đợi ta xác định ngươi là ma quỷ, dù phải liều mạng, ta cũng phải tiêu diệt ngươi."
Nói xong, Quý Bá Thiên hoảng hốt bỏ chạy, chỉ sợ chậm chân sẽ gặp chuyện chẳng lành.