"Tới hay lắm." Lâm Phàm cười, đột nhiên vung búa lên chém đứt đầu một vị trưởng lão, đầu người bay lên xoay tròn, đôi mắt trợn trừng tràn ngập không cam lòng, nhưng cho dù không cam lòng cũng vô dụng, đã quá muộn.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên không ngừng vang vọng.
Từng người trong hàng ngũ cao tầng Xích Tiên Sơn vẫn lạc, đối với tu hành giả bình thường mà nói, bọn hắn là tồn tại khó có thể địch nổi, nhưng trong mắt Lâm Phàm, đám cao tầng này không khác gì đệ tử bình thường.
Lúc này, một vị trưởng lão quyết tử xông tới khiến hắn kinh ngạc, đối phương dưới sự ngưng mắt nhìn của Công Đức Nhãn, khác với những trưởng lão khác.
Hạ Kiệt nhìn thấy vị trưởng lão này, hoảng hốt nói: "Đạo trưởng hạ thủ lưu tình."