Sơn Quý vẫn thuần thiện như xưa, chỉ là năm tháng khiến hắn dần thêm trầm ổn, có thêm một phần thành thục, vững vàng.
Lâm Phàm từ Sơn Quý biết được Lý Vinh đã qua đời, nhớ lại năm xưa vị cao thủ võ đạo đỉnh phong của Thôi gia này, liền có chút buồn cười, nhưng đối phương đối đãi Sơn Quý tốt như vậy, đúng là hắn không ngờ tới.
Có lẽ người chân thành, ngây thơ như Sơn Quý thật sự được trời cao ưu ái, vậy nên dễ dàng nhận được sự quan tâm của những kẻ lòng dạ sắt đá.
Lý Vinh bằng thủ đoạn của mình để lại cho Sơn Quý cơ nghiệp như vậy, cũng coi như không tệ.
Nếu không, với tính cách của Sơn Quý, khẳng định không thể gây dựng được cơ nghiệp này.